Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 20 của 23
  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    5
    Hình như bạn "Giấc mơ ngọt ngào" là mem của Fiction... Phong cách trình bày giống mấy bạn mình quen ở đó quá!

  2. #12
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Mình đôi khi có vào Fiction <xin lỗi, cho mình hỏi là box Fiction of Gamethu hay VnFiction, hoặc một forum nào khác?>, nhưng không tham gia viết bài, chỉ là đọc và tham khảo thôi. Còn phong cách trình bày thì nó đều là những thứ thường được các tác giả đưa vào bài viết của mình, với mục đích cung cấp thêm thông tin cho người đọc về những gì mà mình viết, để tránh những hiểu lầm đáng tiếc. Chuyện này là rất phổ biến và nó không có gì là lạ với những bạn thường đọc/ viết truyện. Đến phim ảnh cũng phải có mấy mục này cơ mà, VD như film Mười có warning M đó. Mình nghĩ là không chỉ có mem của Fiction mới có các trình bày như vậy khi giới thiệu một bài viết của mình đâu. ^^

  3. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    4
    Trích dẫn Gửi bởi Sweet_dream

    Chủ đề 3: cuộc sống thường ngày

    EM VÀ CHỊ
    Category: Truyện ngắn - Ficlet
    Rating:K+
    Status:One-shot
    Author: Sweet_dream
    Summary: None

    10 năm trước, em chỉ là một đứa trẻ, bé nhỏ và rất đỗi ngây thơ. Còn chị đã là một cô gái xinh đẹp, biết bao người thầm mong theo. Người yêu chị ngọt ngào, luôn nâng niu chị với tất cả những gì người ấy có. Mỗi buổi chiều người ấy đến thăm, đôi mắt chị dường như lấp lánh. Ngày qua ngày, chị ở bên người ấy bình lặng, hiền lành và dịu dàng. Tưởng như tình yêu của chị và người ấy đẹp đến mức trên đời này không gì thay thế nổi.

    Rồi bỗng một ngày, người yêu chị không đến nữa. Chỉ còn lại chị một mình, thơ thẩn, đôi khi thở dài và đôi khi lặng lẽ khóc một mình. Em ngây thơ, tròn xoe mắt nhìn chị, ngạc nhiên. Chị ôm em vào lòng, thủ thỉ:"Cưng biết không, đàn ông bạc lắm..."

    10 năm sau...

    Chị lấy chồng. Chồng chị không dịu dàng như người cũ, không ngọt ngào và cũng chẳng nâng niu chị như người ấy năm xưa. Chỉ là "Vì chồng chị yêu chị, thực lòng" - ngày cưới chị, chị bảo em như thế, ánh mắt buồn xa xôi...

    Em. 15 tuổi. Ánh mắt long lanh trong vắt và đôi môi hồng kẹo ngọt. Và cũng có những rung động đầu đời như chị năm nào...

    Một buổi chiều không có nắng, trong không gian thảng một cái lạnh dịu dàng... Người ấy lặng lẽ ra đi. Em chỉ cười, không khóc. Đứa em gái nhỏ nhìn em, thắc mắc, vẻ ngây thơ lạ lùng. Ôm nó vào lòng, em buột miệng:"Cưng biết không, đàn ông bạc lắm..."
    Bài bạn viết thật cảm động , xin mạo muội cho T họa vào nhé

    Tâm sự với em

    Em ơi ,chị buồn lắm rồi
    Tình yêu mất hết nên chàng đã đi
    Yêu thương đã hợp nhưng ly
    Thân chị đau đớn vì si tình đầu

    Hôm nay chị khóc đã rồi
    Tình chị đen bạc như bèo mây trôi
    Khóc thầm lòng đóng chặt câm
    Cho đời bớt khổ tối tăm thân này

    Em ơi chị ôm em nha
    Chị sẽ nói hết cho em nghe nà
    Đàn ông mang phận đểu đà
    Họ đều bạc lắm như ngà mây vôi

    Chị giờ như áng mây trôi
    Lẻ loi bay mãi với đời đơn côi
    Ước gì ông trời xét soi
    Cho đời của chị sáng soi nắng vàng

    Sáng tác 24-11-07 , 23:55 PM
    ThienTranq

  4. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    R&T nói Vnfiction... Hình như trong các diễn đàn văn học của người Việt chỉ có Vnfiction có điều trình bày khởi đầu như bạn.

  5. #15
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    4



    Trích dẫn Gửi bởi Rain&Tear
    R&T nói Vnfiction... Hình như trong các diễn đàn văn học của người Việt chỉ có Vnfiction có điều trình bày khởi đầu như bạn.
    Theo mình được biết thì không chỉ có các tác giả thuộc VnFiction là có cách trình bày những thông tin về tác phẩm của mình như vậy. Thực tế thì rất nhiều website, đặc biệt là các forum chuyên về anime-manga hoặc Fanfiction đã yêu cầu các tác giả phải có phần giới thiệu theo form quy định.
    Mình cho rằng đây là một điều rất phổ biến và không có gì đáng để chúng ta phải đưa ra mổ xẻ. Stop vấn đề này ở đây nhé, và chúng ta sẽ bàn về nhiều khía cạnh đáng yêu khác của văn học, thay vì ngồi lẩm cẩm như những bà già như thế, sẽ có người tưởng chúng ta bị [...] mất.

  6. #16
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    1
    Chủ đề 3: cuộc sống thường ngày

    ENTRY DÀNH RIÊNG CHO ẤY
    Category: Tùy bút
    Rating: K+
    Status:One-shot
    Author: Sweet_dream
    Summary: Hà Nội mùa thu đẹp thật ấy nhỉ? Trời vì thế xanh hơn. Nắng vì thế vàng hơn. Trên từng con đường vắng, lá vàng lặng lẽ rơi xuống sau những cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua. Chẳng biết trước khi rời khỏi cành, lá có lưu luyến điều gì không?

    Ngày hôm nay tớ quay về chốn cũ. Feeling tea ngày nào vẫn dịu dàng như thế, và lại càng bình lặng hơn trong những chiều thu Hà Nội. Lần cuối cùng tớ gặp ấy, cũng trong chính Feeling tea này, đã trôi qua cách đây năm tháng. Giờ đây, khi một mình ngồi lại, tớ thấy lòng mình thanh thản lạ. Tớ không còn nổi nóng, không còn hờn giận, dù không hẳn đã hết đau. Nhưng sự thanh thản này là đủ rồi mà. Đủ để tớ nói rằng tớ chấp nhận mọi thứ thuộc về ấy. Chấp nhận tất cả những gì ấy đã làm như một lẽ đương nhiên. Chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra.

    Và chấp nhận rằng tớ vĩnh viễn mất ấy.

    Giống như tớ đã từng đánh mất Owa. Cả ấy, và cả Owa nữa, rồi sẽ đều biến mất khỏi cuộc đời tớ như chưa từng tồn tại. Tất cả những gì còn lại, chỉ là một nỗi đau mà đôi khi tớ vẫn còn thấy nhức nhối mà thôi. Niềm tin là gì mà sau bao công gây dựng vẫn dễ dàng sụp đổ chỉ trong một cái chớp mắt thoáng qua? Tình yêu là gì mà sau bao lần vun đắp vẫn cứ mãi mong manh dễ vỡ tựa pha lê? Chân tình là gì mà khi người ta thật lòng lo lắng cho nhau đến thế vẫn chỉ làm tổn thương nhau? Cuộc sống, sao mà lạ lùng đến thế? Và sao lại thật đến thế, Seta nhỉ?

    Có những khi tớ cảm thấy tiếc nuối. Tiếc cho một cái mà tớ đã từng cho là tình bạn đẹp. Tiếc cho những gì đã qua. Tiếc cho tin tưởng và yêu thương giữa tớ và ấy. Tiếc cho những điều thật quý giá mà tớ đã đánh mất đi. Đau thật ấy nhỉ, nhưng ít ra tớ vẫn có thể tự hào, tớ không bao giờ phải hối hận vì đã yêu quý ấy, đã tin ấy, và đã hết lòng với ấy. Đến lúc này mới biết, giữ bạn, hiểu bạn và hiểu cả mình khó đến mức nào. Rõ ràng là tớ rất yêu ấy, rất tin ấy, và rõ ràng ấy cũng yêu quý tớ mà. Những lá thư ngày nào ấy viết vẫn còn đây, lá clover bốn nhánh ngày nào tớ tặng chắc ấy vẫn luôn gìn giữ. Tình cảm là thật, vòng tay xiết chặt ngày nào cũng là thật, cả những vui buồn mình đã cùng sẻ chia cũng đều là thật hết. Thế mà sao kết cục vẫn không thể là hạnh phúc? Tại sao quá khứ và kỉ niệm giờ đây trở thành quá mong manh?

    Ôi, Seta - chưa - bao - giờ - là - của - tớ, ấy có biết mình cùng chung một nỗi đau?

    Năm tháng rồi ấy nhỉ, năm tháng đủ để tớ bình tâm lại và suy nghĩ quá nhiều điều. Tớ tha thứ cho ấy, cho tất cả những gì ấy đã làm, và tha thứ cho chính bản thân tớ nữa. Mọi thứ đều đã qua, và có lẽ đúng là có những vết thương không bao giờ có thể chữa lành bằng bông băng và thuốc đỏ. Vết thương của tớ giờ đã kín miệng, bắt đầu lên da non rồi đấy. Dù đôi khi nó vẫn còn âm ỉ, nhức nhối, nhưng cái cảm giác đau đến không thở nổi ngày nào không còn nữa. Cũng phải thôi, có vết thương nào là không để lại sẹo? Còn ấy, Seta, vết thương trong lòng ấy đã lành hẳn chưa?

    Hà Nội mùa thu đẹp thật ấy nhỉ? Trời vì thế xanh hơn. Nắng vì thế vàng hơn. Trên từng con đường vắng, lá vàng lặng lẽ rơi xuống sau những cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua. Chẳng biết trước khi rời khỏi cành, lá có lưu luyến điều gì không?

    Entry cuối cùng tớ viết cho ấy.

  7. #17
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    3
    Chủ đề 1: thầy cô, nhà giáo VN 20/11.

    CẢM ƠN CÔ...
    Category: Tùy bút
    Rating: K+
    Status: One-shot
    Author: Sweet_dream
    Summary: Chỉ cần một lần cô nói rằng cô tin em...

    Em hỏi thật cô một câu nhé, cô có thất vọng vì em không?

    Không! Nhất định là như thế. Cô không có bất cứ điều gì để thất vọng vì em cả. Cô biết là em đã cố gắng rất nhiều, và vẫn luôn cho rằng em là người xứng đáng nhất. Lẽ ra cô mới là người phải hỏi em câu này mới đúng. Cô sợ em sẽ thất vọng vì cô.


    Cô tin em.

    Một câu nói quá đơn giản, cô nhỉ, thế mà lại khiến cho Lớp trưởng của cô bật khóc trước cả khi cô dứt lời. Lớp trưởng của cô ngang bướng kiêu kì lắm, nếu chỉ là uy nghi và quát mắng, sẽ chẳng bao giờ người ta thấy nước mắt em rơi... Nhưng trước một cô giáo dịu dàng như thế, lớp trưởng của cô lại khóc rồi...

    Cô tin em.

    Đã có một bạn trong lớp từng hỏi em, làm lớp trưởng có được gì đâu, chỉ mệt thêm thôi mà sao vẫn cố? Em cười. Vì em không muốn chỉ là một con người tầm thường trong lớp, 3 năm cấp 3 chỉ đi rồi về mà không ai nhớ mặt nhớ tên. Vì em muốn có một mục tiêu nào đấy để cố gắng, để nỗ lực hết mình. Vì em đã hứa với cô rằng em sẽ làm, và em không muốn thấy cô buồn. Thế thôi. Chẳng dám tự nhận là vị tha dù nhiều người vẫn hay nói về em như thế, chỉ là em muốn đem lại nụ cười cho những người xung quanh. Dù không phải người ta lúc nào cũng đón nhận tấm lòng của em, và không phải lúc nào người ta cũng hiểu...

    Cô tin em.

    Cám ơn cô. Chỉ cần một câu cô tin em, và đối với em, như thế là quá đủ. Trong những lúc mệt mỏi nhất, em đã từng tự nhủ, rằng mình sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng và cố gắng hết mình. Và thực tế là em đã cố gắng, đã nỗ lực, đã làm tất cả những gì mà mình có thể. Vì chính bản thân em, vì nghĩa vụ, vì trách nhiệm, và vì cả cô nữa. Em không muốn thấy cô buồn. Bởi em tin, cô sẽ không giờ bỏ rơi em. Không bao giờ, đúng không cô?

    Và chỉ một câu cô tin em...

    Cô đã cho em thấy được rằng mọi nỗ lực của em là không hề uổng phí. Dù sao cũng được, dù mọi người có nghĩ gì và nói gì cũng được, dù đau đến đâu cũng được... Chỉ cần cô tin em và cô vẫn tin em. Vậy là quá đủ cho em rồi...

    Cám ơn cô...

    Em không là lớp trưởng nữa, mà là một học sinh bình thường của cô thôi, được không cô?

  8. #18
    Ngày tham gia
    Mar 2016
    Bài viết
    2
    Tình cảm đêm Noel

    Thời khắc ấy lại đến
    Một cảm giác thoáng qua
    Dưới cái lạnh bao trùm
    Tôi bâng khuâng hồi lâu
    Vẫn cái ngày xưa ấy

    Những bước đi thân thuộc
    Trải dài phố giáng sinh
    Cây thông màu xanh dịu
    Lấp lánh cầu trang trí
    Tuyết mới trắng như tinh

    Tiếng nô đùa náo nức
    Sự sum họp gia đình
    Màn đêm nhẹ thơ mộng
    Những ngôi sao lấp lánh
    Trên màn đêm thật cao

    Tất cả hòa làm một
    Không gian đêm giáng sinh
    Với cái giá lạnh buốt
    Nhưng có sự ấm cúng
    Cùng những người yêu thương

    Ngày Chúa sinh ra đời
    Những thiên sứ cánh trắng
    Trao ta mọi điều ước
    Tốt lành nụ cười tươi
    Rạng rỡ trên ương mặt

    Cũng vào cái đêm này
    Ta gặp nhau nơi đây
    Một cảm xúc khó tả
    Mọi van vật thế gian
    Đang tràn đầy hạnh phúc

  9. #19
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    7

    Cô bé bán diêm​

    Author : CuteOr***y
    Summary : Những ánh lửa bập bùng trong lò sưởi
    Chẳng bao giờ ấm áp bằng tình yêu


    không biết cái này có được không nhỉ


    Hôm nay là đêm giáng sinh, trời lạnh hơn mọi ngày và tuyết cũng bắt đầu rơi. Nhìn từ xa, thành phố như chìm vào một màn hư ảo của tuyết và ánh đèn rực rỡ hắt ra từ cửa sổ của những ngôi nhà xung quanh. Bên trong, họ đang chuẩn bị bàn tiệc và trang trí cây thông, thật ấm cúng và hạnh phúc…

    Trời mỗi lúc một lạnh hơn, tôi nép mình vào bao giấy tránh những cơn gió lạnh. Cô chủ tôi đứng lặng người một lúc lâu bên cạnh cửa sổ một ngôi nhà nọ, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào. Chợt, cô cắn chặt môi để cố ngăn những dòng lệ nóng hổi chực trào ra ngòai, đôi chân trần của cô đã chuyển sang màu tím ngắt vì tê buốt. Dưới mái hiên của ngôi nhà, trông cô thật nhỏ bé và cô độc. Tuyết rơi nhiều nên chẳng ai ra đường vào lúc này, thỉnh thỏang chỉ có vài bóng người lướt qua hờ hững chẳng thèm để tâm đến đôi mắt van nài mời mua diêm của cô chủ tôi. Tuyết vẫn cứ rơi, từng hạt lạnh ngắt lên đôi vai bé bỏng đang run từng hồi của cô. Cô đã lang thang qua nhiều con phố rồi, nhưng vẫn chưa bán được hộp diêm nào cả. Nhìn ánh mắt của cô, tôi đóan cô đang nghĩ đến những trận đòn của người cha sẵn sàng vung vào cô nếu cô đem về bao giấy đầy ấp này. Rồi, cô ngập ngừng kể tôi nghe về người bà đã mất, đôi mắt cô gái nhỏ long lanh, đong đầy nước mắt khi cô kể lại những kí ức ngọt ngào ấm áp của cô :

    _ Diêm này, không biết trên bầu trời đầy sao kia, bà đang làm nhỉ ? Nếu giờ bà ở đây thì tốt biết mấy, diêm nhỉ ? Bà sẽ ôm ta vào lòng, sẽ kéo ta vào trước lò sưởi, sẽ nấu cho ta những món ta thích, sẽ dịu dàng kể cho ta nghe những truyện cổ tích vào đêm giáng sinh, sẽ…

    Gịong cô nghẹn dần sau những tiếng nấc. Cô khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt bé bỏng của cô, và lên tôi. Tôi cất tiếng, giọng vỗ về :

    _ Cô chủ này, tôi không phải là bà cô để kể cô nghe những câu truyện cổ tích, nhưng tôi có thể cho cô những lời khuyên và an ủi, tôi cũng không phải lò sưởi để sưởi ấm cho cô, nhưng tôi sẽ đốt cháy mình đến lúc cuối cùng để che chở cô khỏi cơn gió lạnh.

    Cô gái bé nhỏ gật đầu cám ơn tôi. Những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên đôi gò má trắng tái vì lạnh…

    _ Để tôi kể cho cô bé nghe một câu chuyện. Tôi vỗ về - Những giọt nước mắt đều có một cái tên. Họ chính là món quà của thượng đế giành cho những người đau khổ trên thế gian này.Khi cô bé buồn và cảm thấy cô độc trên thế giới, hãy khóc. Nước mắt sẽ là những người bạn xoa dịu những nỗi đau trong tâm hồn của cô.

    Cô bé nhỏen miệng cười. Trong màu tăm tối của đêm và mờ mịt của tuyết, nụ cười của cô sáng bừng, ấm áp như tia nắng. Cô bé cười trong lúc đau khổ nhất. Và cô mở một hộp diêm, nâng niu phần màu hồng của que diêm, rồi ngập ngừng quẹt lên cạnh hộp giấy. Que diêm cháy sáng dịu dàng trong mắt cô bé, lung linh hình ảnh về những kí ức cũ kĩ đã bị chôn vùi. Cô lại mỉm cười, mắt không rời ngọn lửa :

    _ Cứ như ngồi trước lò sưởi ấy nhỉ ? Ấm quá !

    Có trải qua cảm giác rét buốt đến tê dại mới cảm thấy ấm áp của ngọn lửa dù nhỏ bé. Và khi ngọn lửa ấy tắt đi, cảm giác lạnh lẽo ấy lại bao trùm lên cô. Cô lại cười, nụ cười gượng gạo hay vì tuyết mà tôi không nhìn thấy rõ, cười đến đau lòng :

    _ Tắt mất rồi, thêm một que nữa nhá !

    _ Dù sao đêm nay cũng chẳng có ai mua diêm, cô dùng tôi để sưởi ấm đi !

    Cô gật đầu, rồi lấy từ hộp ra que thứ hai, cạ cái đầu bé tí màu hồng vào cạnh hộp. Ngọn lửa nhỏ lại cháy, những tia lửa nhảy múa trong mắt cô, chập chờn. Trong đói rách và giá rét, cô nhìn thấy một con ngỗng quay béo ngậy, và lúc cô đưa tay ra với thì nó lại biến mất. Ảo ảnh. Cô lấy tiếp một que nữa. Ảo ảnh lại hiện ra. Cô chìm vào những ảo ảnh của quá khứ mờ ảo mông lung dịu ngọt ấm áp. Nhưng chẳng thể chạm vào. Ánh đèn dịu nhẹ của cây thông giáng sinh năm nào cháy bỏng trong mắt cô. Và tắt lịm. Cô quẹt thêm que thứ tư, tìm lại những mảnh kí ức chắp vá không lành lăn. Cô lại thấy bà mỉm cười hiền từ giang đôi tay ôm lấy cô. Và nhòa đi trong nước mắt cô, trong giá rét và trong tuyết…

    Cô bé mỉm cười ngay cả trong cái chết. Nụ cười xóa sạch hay để che lấp đau đớn mà cô chịu đựng. Nụ cười ngây thơ, ngu ngốc đến dại khờ như một bản năng. Nụ cười mà đong đầy nước mắt. Cười đến đau lòng. Cô bé chết trong bình thản, nhẹ nhàng như chính cô. Không óan trách, không lo lắng, không sợ sệt. Nụ cười của cô nhòa đi trong tuyết. Cô bước chông chênh trong tuyết và gió. Bước qua lạnh lẽo đau khổ. Dưới chân cô, tuyết thấm đầy máu, trắng đến day dứt và đỏ đến rợn người. Để tìm một thứ đã mất. Cuối con đường, bà đang mỉm cười đợi cô. Nơi ấy, tuyết không lạnh và nắng luôn ấm áp, hoa hồng không đầy gai và tình yêu là vĩnh cửu. Bà vẫn giang tay đợi ôm cô vào lòng. Hạnh phúc đang đợi cô. Thiên đường, nơi kết thúc cuối cùng của sự sống và là sự bắt đầu của hạnh phúc.

    Sáng tinh mơ. Nụ cười cô tan trong nắng ấm. Có lẽ, cô bé đã bước đến cầu vòng.


  10. #20
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Chuyện tình bùn........

    Dạo này thấy box Đời sống vui vẻ wá....Toàn là nói về chuyện đám cưới, yêu đương ko àh...Sẵn tiện em lập topic này lun...Với thông điệp: Các bạn đừng nghĩ rằng hạnh phúc của tình yêu chính là vui vẻ, hạnh phúc. Đó là 1 nghĩ sai lầm..Bởi vì đi kèm với vui vẻ và khát vọng của tình yêu sẽ là sự đau thương và tiếc nuối. Đó mới gọi là hạnh phúc đích thật.Trên đời này ko ai yêu nhau mà ko có đau thương, bùn bã.....Như thằng Rino chẳng hạn..Đây là nhân chứng sống nè, khi thấy người mà mình yêu thương lại đi với thằng khác...Và chẳng hề wan tâm gì với mình, lại đối xử một cách lạnh lùng và tàn nhẫn..Đến giờ này nghĩ tới chuyện đó em còn chưa hết đau....Nếu ai đó yêu người khác thì hãy thổ lộ tâm sự...Đừng để người đó vụt mất trước mặt mình khi mình chưa kịp nói rõ lòng mình cho người đó bít..Nhìu lúc hối hận thì thấy đã ko kịp..Đây là 1 câu chuyện nói về sự chia tay.......Và còn nhìu bài nữa
    Hãy ngỏ lời yêu trước khi quá muộn

    Eric là anh chàng mà các cô nàng trong trường trung học đều mơ ước.

    Cathlyn là một trong những cô nàng nổi tiếng nhất trường. Cô xinh đẹp, thời trang và cực kỳ hấp dẫn.

    Carol là một cô gái giản dị, không có gì nổi trội. Cô chỉ là một trong số các nữ sinh bình thường có mặt khắp nơi trong các trường trung học.

    Cathlyn và Carol đều yêu Eric say đắm.

    Cathylyn không cần làm bất cứ điều gì để tạo sự chú ý. Trong mắt Eric, cô quá đủ lôi cuốn rồi.

    Carol thì ngược lại. Cô không hẳn là xấu xí; thật ra trông cô rất vui vẻ và dễ thương. Nhưng cô không phải là một nữ cổ động viên xinh đẹp quyến rũ. Những gì cô có thể đem đến cho Eric chỉ là tình yêu và sự quan tâm.

    Như phỏng đoán của tất cả mọi người, Eric chọn Cathlyn.

    Eric bảo Carol chỉ là một cô gái tầm thường và xấu xí. Điều đó khiến Carol thấy tổn thương nghiêm trọng.

    Đời là thế.

    Nhưng, Carol không chấp nhận bỏ cuộc. Cô muốn chứng minh cho Eric thấy rằng sắc đẹp không phải là tất cả.

    Vậy là, Carol lao đầu vào học. Cô nhanh chóng lọt vào danh sách những học sinh xuất sắc nhất trường. Và các anh chàng ngày trước vốn không thèm để mắt đến cô nay đều quay sang cưa cẩm cô. Trái tim cô lại không quên được Eric.

    Mỗi ngày, cô đặt vào hộc tủ của Eric một đóa hồng nhung cùng một lời nhắn:

    "Em thực sự rất quan tâm đến anh, luôn luôn là như thế"

    Trong khi đó, Eric không hạnh phúc như anh ta đã tưởng. Cô bạn gái Cathlyn nhanh chóng bỏ rơi anh để chạy theo một anh chàng đẹp mã khác. Sự đời là thế. Anh quay lại tự hỏi bản thân: "có phải ngày trước mình đã chọn lầm người rồi không?" Và anh hiểu ra mình đã đần độn đến thế nào khi chỉ biết say đắm với vẻ đẹp bên ngoài. Anh thấy hối hận. Thu hết can đảm, Eric tiến đến bên Carol, quỳ trước mặt cô và nói:

    - Hãy tha lỗi cho anh, Carol. Em có muốn trở thành bạn gái của anh không?

    Trước sự kinh ngạc của mọi người, Carol từ chối. Cô chỉ nhẹ nhàng nói với Eric thế này.

    - Anh vừa trải qua một mất mát lớn. Em không muốn anh phải đối diện với điều đó thêm một lần nữa.

    Eric không hiểu ý nghĩa trong câu trả lời của Carol nhưng anh chấp nhận quyết định của cô. Vậy là, họ trở thành bạn thân của nhau, cùng nhau chia sẻ mọi thứ.

    Kể từ đó, mọi người thấy Eric bắt đầu thay đổi. Anh trở thành một con người mới, tốt đẹp hơn. Tất cả cũng nhờ Carol. Cô quan tâm đến anh bằng một thứ tình cảm mà chưa người con gái nào trước đó từng đối xử với anh. Những cô gái khác chỉ nhìn thấy ở Eric vẻ ngoài bảnh bao, còn Carol, cô đón nhận Eric chính là Eric, với tất cả tình yêu mà cô có.

    Mỗi ngày, Carol vẫn không quên đặt một bông hồng nhung vào hộc tủ của Eric với cùng một lời nhắn gửi: "Em thực sự rất quan tâm đến anh, luôn luôn là như thế."

    Một ngày kia, Carol không xuất hiện ở lớp. Một tuần trôi qua, Carol vắng mặt. Lúc đầu, Eric nghĩ rằng cô đang đi chơi xa với gia đình. Không phải cô từng nói sẽ đi Hawaii đó sao?!?

    Nhưng, thêm một tuần nữa vẫn không thấy bóng dáng Carol đâu, Eric bắt đầu lo lắng. Rồi anh nhận được điện thoại từ bệnh viện thành phố. Họ báo rằng Carol đang hấp hối.

    Từ đầu, Carol không muốn nói với Eric về căn bệnh ung thư của mình. Cô không muốn anh phải bận tâm về cô. Nhưng vào những giây cuối đời, cô mong mỏi được gặp Eric một lần sau chót.

    Eric phóng ngay đến bệnh viện. Nước mắt lưng tròng khi anh trông thấy cô ốm yếu nằm đó, xanh xao và mỏi mệt.

    - Tại sao em không nói với anh? Tại sao em lại giấu anh chuyện này?

    Carol âu yếm nhìn Eric, cố nở một nụ cười thật nhẹ nhàng.

    - Khi em nói với anh ngày trước rằng em không muốn anh phải đối diện với một mát mát khác, chính là em muốn nói đến sự việc này. Ngày đó, em không nói anh biết bởi vì em không muốn anh phải lo lắng. Em chỉ muốn có được những ngày cuối đời thật vui vẻ bên anh mà thôi.

    Eric nức nở:

    - Em không thể rời bỏ anh được. Anh sẽ ra sao nếu không còn em nữa?

    - Anh sẽ sống như anh trong hiện tại. Đừng quên rằng lúc nào em cũng ở bên cạnh anh. Hãy vui hưởng và sống thật hạnh phúc anh nhé. À, còn một điều này nữa.

    - Gì vậy em?

    - Em yêu anh.

    Thế rồi Carol đi.


    Mọi người nhớ comment dùm em nhá..Hoặc có bài nào hya gửi lên đây cũng dc.....

Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •