Kết quả 1 đến 7 của 7
  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    5

    Truyện ngắn sáng tác: Sladar | Khởi đầu cho hy vọng

    TÌNH YÊU GIÀNH CHO SLADAR
    Hôm nay, Sladar.com sẽ giới thiệu với quý độc giả Chương I cuốn truyện ngắn mà Sladar Gai viết về nhân vật Sladar - Huyền thoại của biển cả. Lấy cảm hứng từ nhân vật trong Dota I

    CHƯƠNG I

    Trong suốt chiều dài lịch sử, bệnh dịch, chiến tranh và nhiều thứ khác đã lấy đi không biết bao sinh mạng trên dải đất này, người dân cũng từ đó mà học được rằng, để sinh tồn, họ bắt buộc phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ để đối diện với sự thất phũ phàng, vì ở nơi đây, chạy chốn đồng nghĩa với chết…

    - Không có! – Gỗ Mục thở dài và đặt cuốn sách làm từ da dê cũ kĩ xuống bàn.

    - Cháu đang lục lõi gì căn nhà của ta vậy? – Câu nói của Già Mù lại càng làm cậu buồn hơn.

    - Lão đã bao giờ vượt qua vùng núi phía Đông chưa?

    - Vùng phía Đông à? Không thể nào! Từ xưa tới nay, chưa từng có một ai có thể vượt qua dãy núi đó mà sống sót quay về hoặc nếu có quay về thì thần hồn nát thần tính, với ánh mắt ngây dại và đờ đẫn, ta khuyên cháu đừng đi. Dãy núi Tuyết Cao thật cao đó sẽ giết chết bất cứ một ai có ý định vượt qua nó vì ở đó, có những loài sinh vật mà cháu chưa từng nhìn thấy trên cõi đời này, cháu cũng sẽ phải đối mặt với nhiều thứ sự việc lạ kì, những phép thuật khủng khiếp mà cha chúa tể và đấng sáng tạo làm ra. Trước tiên cháu phải vượt qua một đầm lầy lớn, và khi vượt qua được nó, cháu sẽ tới chân núi. Từ chân núi cháu phải đi bộ lên và phải trèo lên, ngọn núi dựng đứng và không có gờ để bám vào, ta chưa vượt qua được chỗ ấy, ta bỏ cuộc vì nhiệt độ ở đó khá lạnh. Càng lên cao, không khí càng lạnh hơn vì như cháu thấy, trên đó có màu trắng của tuyết, sức mạnh đó được cha chúa tể tạo ra để bảo vệ kho báu của mình trước kẻ nào có lòng tham muốn chiếm đoạt. Ta cũng được nghe nói rằng, đỉnh của ngọn núi Tuyết Cao đó là ranh giới giữa thế gian chúng ta và một nơi khác, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nó cũng rất khó để có thể tới được, đó là nóc nhà của thế giới…

    Nhìn vào lão già mù một bên mắt, được bịt lại bởi một mảnh da màu nâu, Gỗ Mục lại nhơ về cái câu chuyện đã xảy ra với lão.

    - Lại thế nữa! Lão già, đừng dọa cháu! Cháu sẽ là người đầu tiên vượt qua ngọn núi đó rồi quay về với đống kho báu trong truyền thuyết. Đến lúc cháu có được kho báu trong truyền thuyết rồi thì lão cùng những người của cái vương quốc này sẽ thấy cháu là một người hào phóng và rộng lượng, mọi người sẽ tôn cháu làm chủ nhân của họ không biết chừng, ha ha! – Nói rồi Gỗ Mục chạy ra ngoài, để lại tiếng thở dài của Già Mù, có lẽ lão biết không thể ngăn nổi chàng thanh niên ham học hỏi,tham lam khám phá này.

    Câu chuyện về khó báu trên ngọn núi tuyết cao đã được thêu dệt từ nhiều đời nay, biết bao người đã tiến lên dãy núi ấy hòng một lần có thể chạm tay vào khó báu thần kì. Có nhiều tin đồn về kho báu đó, nhưng phần lớn, tin đồn về việc có người nói trên đó có thần dược khiến cho cơ thể trẻ mãi không già được mọi người tán đồng nhiều nhất, hoặc chí ít là như thế. Bên cạnh đó, ở nhiều nơi cũng có tin đồn về cánh cổng đến nơi thiên đường tuyệt diệu.

    Gỗ Mục lao ra ngoài, cậu hít một hơi dài, lấy đầy lồng ngực luồng sinh khí của buổi sớm mai và nở một nụ cười. Trong đầu Gỗ Mục bây giờ chỉ toàn những suy nghĩ tích cực về một tương lai tươi sáng, được ở bên người mình yêu, tay trao cho nàng lọ thuốc thần dược trường sinh bất tử. Nhắc lại buồn thay cho ông lão, Già Mù biết thì nhiều thật đấy, nhưng lão cũng không thể nào vượt nổi thử thách của thời gian, ở cái độ tuổi này, ông lão không thể đặt chân tới những vùng đất mới. Mặc dù ông đã nhiều lần thử vượt lên dãy núi Tuyết Cao, nhưng chưa một lần thành công. Vì ông sợ hay có lẽ vì một lí do nào đó. Đối với Gỗ Mục thì khác, hôm nay sẽ là ngày mà cậu làm nên lịch sử, ít nhất cũng là đối với cuộc đời của cậu, bằng không thì đây sẽ là việc làm khiến mọi người rồi sẽ nhớ mãi đến cái tên của cậu. Rồi họ sẽ truyền tai nhau về câu chuyện của cậu, về kho báu cậu kiếm được, và rồi thì khi cậu quay lại, họ sẽ nhìn cậu với một cái nhìn khác. Nghĩ đến đó, tâm hồn cậu lại khoan khoái lạ kì, cái cảm giác ấy, thật khó tả… Chàng thanh niên đi xa khỏi căn chòi, vượt qua ruộng lúa mì thơm mùi cỏ mới, không quên gửi những lời chào tới tai của các nông dân đang làm ruộng cạnh đó.

    Hoa thơm, cỏ lạ và hàng tá các cô em xinh xắn đang vui đùa quanh, niềm vui cứ thế diễn ra. Bằng qua dãy ruộng, đi vào ngôi làng nhỏ phía xa, cậu bước tới trước cửa ngôi nhà bằng đá, với cánh cửa gỗ bé tẹo, căn nhà yếu ớt đơn xơ.

    - Bụng Mỡ ơi! Dậy đi nào! – Vừa nói, Gỗ Mục vừa vuốt lên làn da của Bụng Mỡ, vẫn đang mơ màng, miệng ngấm ngón cái còn tay kia thì đặt dưới bụng dưới.

    - Mẹ của khỉ! Thằng bệnh này, phá vỡ giấc mơ đẹp của tao. – Gỗ Mục giật mình tỉnh giấc và kinh hoàng vì cái dáng vẻ bệnh hoạn của thằng bạn.

    - He he! Nỡm mà! – Gỗ Mục nói với giọng điệu điệu rồi bất chợt thay đổi – Đi thôi!

    Bụng Mỡ lật đật dậy rồi chạy ra sân sau. Theo sau Bụng Mỡ, Gỗ Mục bắt đầu kiểm lại số đồ cần thiết:

    - Ba con ngựa này, 1 cây thương, 3 thanh kiếm, 3 dao găm, 1 nỏ, 2 cung tên, đồ ăn, thức uống… Ờ có vẻ đủ hế ở đây rồi! Mà khoan… thằng Chân Cong đâu?

    - Tao không biết !

    - Mẹ! Chắc lại quên rồi! Để tao qua nhà nó tìm!

    - Bụng Mỡ! Gỗ Mục! Tao đến đây! – Tiếng kêu phát ra từ xa ngay sau khi Gỗ Mục nói. Đó là một người gầy, với dáng chạy khập khiễng, cái miệng nhoẻn cười với cơ man là đồ đạc trên tay và cắp hai bên nách, sau lưng.

    - Mày đi khám phá và chinh phục kho báu hay đi chuyển nhà hả thằng kia? Gỗ Mục phàn nàn.

    - Thì cũng giống nhau cả thôi, bố mẹ tao bảo tao cần phải chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ thật kĩ lưỡng mà, tao thấy thế này con ít đấy! Và nói đùa chứ, tao trốn đi đấy, nếu không nhanh tý nữa ông bà biết, thế nào cũng bắt tao về dọn chuồng ngựa và nếu như thế, tao thà chết còn hơn. Cuộc đời gắn với phân ngựa như thế là quá đủ rồi.

    - Thế tao dỡ cả nhà đi luôn nhé – Bụng Mỡ sáng kiến.

    - Thằng bệnh – Gỗ Mục và Chân Cong kêu lên! Rồi cùng nhau phá ra cười lớn. Tiếng cười lan rộng, và bay xa…

    Ở phía bên kia dãy núi, trải dài qua những nơi lạ lẫm, chưa ai biết đến, chìm sâu xuống phía dưới, đầm lầy rộng lớn bắt đầu rộng hơn khi nó trở thành lãnh thổ của người lưỡng cư...

    Vùng đầm lầy với màu nước xám đen, xen kẽ những bãi đất khô và một vùng ở đó, là những bụi cây chạy thẳng tắp, thân nhiều hơn lá, rễ rủ xuống nước, chạy dọc đường bờ biển, chia cắt vùng đầm lầy ấy với bờ biển phía xa... Mỗi năm nước lại dâng ngập vùng dầm lầy, nhưng không vượt quá được chiều cao hàng cây bao quanh, truyền thuyết kể rằng có một loài sinh vật bị mắc kẹt tại nơi này, ban đầu chúng là những sinh vật hiền lành, hạnh phúc, nhưng do bị mắc kẹt bởi hàng cây dày, các sinh vật truyền tai nhau rằng đó là do sự ghen ghét của thần linh đối với chúng, từ đó trở đi, chúng trở nên tàn ác và man dại, những câu chuyện được thêu dệt lên từ hình hài gớm ghiếc với chiếc đuôi cá dài, thon giống như của loài rắn nước, chiếc đuôi to vào bám chặt lấy cơ thể rắn chắc, lớp da xù xì ở bên trên, hai chi trước phát triển thành đôi tay để có thể cầm nắm để rẽ cây, bắt mồi, hàm răng dài với hàng trăm chiếc răng sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo với con ngươi dọc thon một đường có thể được phủ bằng một lớp da trong suốt mỗi khi chúng lăn dưới nước...

    Và không xa lắm, ở đây có thể nhìn thấy chúng, một khung cảnh hoang tàn, cây cối đổ gãy, một cuộc chiến vừa mới diễn ra, giữa hai anh em nhà sinh vật kì dị. Phần thắng đã an bài, và có lẽ kết thúc sẽ đến nếu số phận không đưa đẩy cho cuộc hành trình của kẻ lang thang bắt đầu.

    Tóm chặt lấy chiếc hàm đầy máu, giơ cao lên trời, sinh vật ghé sát hàm răng của mình qua cái mang phải tua tủa gai nhọn mà lấm tấm một ít máu tươi của đối phương, thì thầm vào đó:

    - Anh à, em sẽ để anh sống thêm vài ngày nữa, đợi em có thể tóm cổ được thằng cu út ngu đần của anh, em sẽ xiên sống cha con anh lại với nhau, để cho tất cả được cùng nhìn nhau mà đi xuống cõi âm. Có cả gia đình, anh sẽ không thấy cô đơn nữa.- Lời nói thủ thỉ, gằn và đanh tiếng nói ấy phát ra từ hàm răng vàng ố của Sẹo Dài.

    - Thằng em ngốc nghếch, mày vẫn cứ hoang tưởng đến ngai vàng và quyền lực, nhưng hãy yên tâm đi, cho đến khi đó, tao sẽ đích thân treo mày lên, lột da, mổ bụng để tế mày trước đấng cha chúa tể. – Tiếng khan phát ra sau khi ánh mắt sắc lẹm liếc về phía Sẹo Dài. Độc Sứ hà hơi và cười lớn.

    Đạp thẳng vào mặt người anh của mình, sinh vật đưa tay vuốt đường sẹo dài chạy dọc từ ngực lên gần cổ tới cằm.

    - Cứ đợi rồi xem! Treo nó lên! – Sẹo Dài ra lệnh cho đám tay chân nửa người nửa vật kia làm theo và tuân lệnh răm rắp… Cách đó không xa, những động đá, những đầm lầy, la liệt các xác chết của loài sinh vật quyền lực bậc nhất nơi đây, máu chảy đỏ ngòm cả một khúc sông, có lẽ một triều đại vừa mới kết thúc tại đây…

    ***

    - Có lẽ tao nên bỏ cuộc! – Bụng Mỡ thở dài đánh xượt và gục mặt vào lưng ngựa.

    - Thằng béo ụ này! Mới đi được có nửa ngày, còn chưa đến được chân núi mà mày đã vậy rồi! – Gỗ Mục nói, tay lần giở từng trang sách da dê cũ kỹ lấy từ chỗ Già Mù. – Ta sẽ nhắm thẳng hướng đông, tới đêm thì làm giường, nghỉ lại trên tán cây trong rừng, phải làm cao để tránh thú dữ, để xem nào, đây là con sói, chúng thường đi theo bầy, rồi,.. rồi... Và nếu làm như chỉ dẫn trong này, ngày thứ hai chúng ta sẽ vượt qua thung lũng ngô dại, theo ghi chú của lão Già ở đây thì rất có nhiều rắn rết nguy hiểm, chính vì vậy phải sẵn sàng vũ khí, bọc kín chân ngựa trước. Khoảng nữa ngày sẽ đến một đầm lầy nhỏ, nằm ngay dưới chân núi, và đó sẽ là khởi đầu cho kho báu mà chúng ta sẽ có được.

    - Tao không muốn chết! – Chân cong xen vào!

    - Hả, sao lại chết? – Bụng Mỡ có vẻ sợ sệt.

    - Vì ta nghe có câu chuyện kể lại rằng ở chỗ này, lũ sói đã giết rất nhiều người, chúng chạy rất nhanh, răng chúng rất sắc và đôi khi, chúng tru lên những tiếng tru dài, nghe như thế này này. – Rồi Chân Cong hú lên một tiếng dài bắt chước loài vật mà cậu đang tả.

    - Mày sẽ chết nếu còn nói thêm câu nào nữa! Bụng Mỡ bị mày dọa sợ tím tái mặt mày rồi kìa! – Gỗ Mục vừa nói, vừa chỉ tay vào Bũng Mỡ đang ngó hết bên này sang bên kia và đánh ngựa vào giữa hai người.

    Thấy vậy, Gỗ Mục và Chân Cong cùng nhau cười lớn, tiếng cười cứ thế vang mãi, vang mãi…

    ***
    Nguồn: http://www.sladar.com/2015/11/truyen-ngan-sladar-p1.html

  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    quá hay luôn. cảm ơn admin nhiều nhé

  3. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi tinhyeugamethu
    quá hay luôn. cảm ơn admin nhiều nhé
    Không có chi, bạn có thể truy cập sladar.com để xem thêm các phần mới ra

  4. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Dota I bây giờ ít người chơi nhỉ -_-

  5. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Nhớ hồi trước học đại học bọn con trai của lớp trốn hết ra Net lập team chơi cái trò này <3

  6. #6
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    15
    Quá hay luôn, cảm ơn anh. Em là anti Sla mà đọc bài của anh vẫn thấy thích thích

  7. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    =)) hay làm sống dậy 1 thời cùng SLADAR

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •